Please click here to leave an anniversary message (in any language you choose). You do not need to be a member of Lowlands-L to do so. In fact, we would be more than thrilled to receive messages from anyone. Click here to read what others have written so far.
What’s with this “Wren” thing?
The oldest extant version of the fable
we
are presenting here appeared in 1913 in the first volume of a two-volume anthology
of Low
Saxon folktales (Plattdeutsche
Volksmärchen “Low German Folktales”)
collected by Wilhelm Wisser (1843–1935). Read
more ...
Chúng ta cần sự giúp đỡ của ai. Hình như bản dịch này bao hàm lỗi lầm.
Xin mời
sự giúp đỡ!
Các
chú chim tiẽu
Theo thói quen, chim tiẻu thừờng xây cất tổ của mính trong một qóc nhỏ nỏi
chuồng gựa.
Một làn nọ, cả 2 chim cha vā chỉm mẹ phải bỏ pại các con nỏi tổ ấm của minh, để
bay đi tîm mỡi cho các con.
Một lát sau, chim cha chổ vễ.
“Chuyện gì đã xảy ra thế?” Chim cha hỏi. “Ai muốn làm hại các con? Sao các con
lại sợ hải đến thế!”
“Cha ỏi,” Chim con trả lời. “Cha biết không? Mới v ấi phút đây. Có một ông kẹ to
lớn thật đáng sợ. Ông ấy ấi nhìn châm châm vāo nhà của mình, với đôi măt thật to
và làm cho chúng con vô cùng sợ hải.”
“Ố. Thế ā. Vậy! các con có nhìn thấy ông ấy đã bỏ đi vế phiá nào không?” Chim
cha hỏi.
Ở đằng kia – dứởi sừng cây sậm sạp kia. Chim con trả lởi.
Đừng sợ. Các con đợi cha ở đây nhé. Cha sẻ đi tỉ vã bắt ông ấy. “Nói rồi, chim
cha bay đi về phía rứng cây. Sau một hồi bay lựỏn bất chợt chim cha đậu trên
lựng một chú sự tử ở gần đó nhựng các chá chim tiêu chẳng lấy gì làm sợ hải.”
Chim đậu trên lựng chú sự tử vã bắt đầu la mắng. “Này! Có việc chi mā nhā ngủỏì
dám đến nhà của ta, vã lãm cho các con ta phải sợ đến thế?!”
Chú sử tử làm nhủ chẳng hay biết gì đến chú chim cha. Và cứ ung dung bứơc đi.
Sự im lặng của chú sự tử càn làm cho chim cha qiận dữ thêm. Ông bắt đấu la mắng
lớn hơn. “Này! Ông hãy nghe đây” ở đây chẳng có việc gì liên can đến ông cả” Nếu
ông cõn dám cả gan đến đây nủã.” Thì ông sẽ biết đấy! Tôi chảng muốn làm điếù đó
đâu” Chú chim cha nói vài lời hăm doa,” Rồi nhức bổng một chân lên, “tôi cho ông
biết đấy! Chỉ trong một giây tôi có thể bẻ gẩy lủng của ông tôi thôi đấy.”
Nói vāi câu cho hả giận, sối ông bay trở về với các con của mĩnh.
“Xong sối,” cha đã day cho ông sự tử một bài học nhớ đời, ông ấy chẳng còn dám
trở lại đấy nữa đâu.”